***
Chương 5: Mặt đỏ như máu Phó Vinh Khanh ngừng thở, đại não trống rỗng trong giây lát. Cái hôn này thoang thoảng mùi hương trên người Thương Vân Tú. Nghĩ đến đây không hiểu sao hắn lại thấy hơi rầu rĩ, vốn nên cẩn thận từng bước, giờ lại bất ngờ bị "trêu ghẹo”. Phó Vinh Khanh lẳng lặng che giấu điểm bất thường, trong lòng không cam tâm. Hắn nghiền ngẫm nâng cằm của Thương Vân Tú lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v*, rất có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. "Ván này, Tú Tú thắng.” "Khách sáo rồi.” Thương Vân Tú đẩy bàn tay đang nắm cằm mình ra. Y không cho siết cằm, Phó Vinh Khanh lại ôm lấy vòng eo y, nói: “Cái chạm như chuồn chuồn lướt nước thì được gì, không nếm ra vị gì cả.” "Nhưng Nhị gia chỉ nói hôn một cái, đâu nói làm gì khác.” Đôi mắt của Thương Vân Tú trong veo, lộ ra vẻ vô tội, chút vô tội ấy còn xen lẫn ý cười xấu xa, không biết là đang nảy ra ý xấu gì. Phó Vinh Khanh cười gợi đòn, từ từ áp sát y, trông có vẻ muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, hôn thêm lần nữa. Thương Vân Tú bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm đỏ mặt, nhưng phía sau y là tường, không thể lùi được nữa, đành yên lặng nín thở. Ngay khi cái hôn sắp đến, trong ngõ truyền đến tiếng phanh chói tai, sau đó là tiếng bước chân rải rác vang lên. Sắc mặt của Thương Vân Tú đột nhiên thay đổi, đẩy Phó Vinh Khanh ra. "Có người đến.” Thương Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dung-mao-nguoi-nhi-luong-nhuc/2970640/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.