Xế chiều hôm đó, Dụ Hạ nhận được thông báo từ bệnh viện, khoản nợ tiền thuốc của mẹ cậu đã được trả, chi phí sau này cậu cũng không cần trả nữa.
Nhân lúc giờ ra chơi, cậu lén lấy điện thoại ra, nhắn cho Thích Tầm Chương một tin: "Chú, chú trả tiền thuốc cho mẹ cháu phải không? Cảm ơn chú, tiền chờ sau này cháu có sẽ trả lại cho chú."
Thích Tầm Chương không nói gì thêm, trả lời cậu: "Cậu học hành cho tốt, không cần lo lắng mấy thứ này."
Dụ Hạ bĩu môi, vứt điện thoại vài trong cặp, cầm lấy sách giáo khoa che mặt, lặng lẽ nở nụ cười.
Thích Tầm Chương nhờ chuyên gia hội chẩn cho Ngô Minh Lệ, Ngô Minh Lệ chịu đựng được một tháng, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được. Lúc nhận được điện thoại, Dụ Hạ đang trên lớp, đầu óc trong phút chốc trống rỗng, âm thanh ở đầu dây bên kia rất lâu mới từ mơ hồ trở nên rõ ràng, cậu bình tĩnh trả lời một câu "Em biết rồi, em sẽ tới ngay", sau đó xin giáo viên nghỉ, cầm cặp sách lên ra khỏi trường.
Lúc Dụ Hạ đến bệnh viện, nhịp tim Ngô Minh Lệ đã thành một đường thẳng, bác sĩ cho cậu nhìn mặt lần cuối cùng, người phụ nữ trên giường kia lúc nào cũng bày ra khuôn mặt dữ dằn căm phẫn rốt cục đã trở nên nhợt nhạt bình tĩnh, cứ mãi mãi khép hai mắt lại như vậy, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trong ác mộng của cậu nữa.
Dụ Hạ nhắm mắt lại, tránh ra một bên, trầm mặc nhìn y tá che tấm vải trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao/2464965/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.