Phong cảnh trên đường gì chứ, cái gì mà thấy tôi thú vị nên trêu chọc tôi, rốt cuộc Tạ Sơ đang làm gì vậy?
Có làm gì tôi cũng không thể nào hiểu nổi cậu ấy.
Sáng hôm sau tôi rời khỏi giường, gần như mất ngủ một đêm.
Mang hai cái quầng thâm to đùng đi xuống, Tạ Sơ vẫn mang bộ dạng thản nhiên như thường uống cháo.
Hiếm thấy là, ba mẹ cũng ngồi trên bàn cơm. Rõ ràng gương mặt tiều tụy của tôi khiến ba tôi có chút khó chịu, ông gắp một ít dưa chưa cho vào cháo: “Cho con ở nhà mấy ngày, con xem bộ dạng của mình hiện tại thế nào kìa!”
Tôi uất ức, đưa tay rót cho mình một cốc sữa bò trả lời: “Hôm qua ngủ không ngon mà thôi, ba, tuần này con có tiết, phải về trường.”
Ba từ chối cho ý kiến, tôi giương mắt nhìn đồ ăn trên bàn, quay đầu hỏi dì Lý: “Bánh ngọt hôm qua rất ngon, phòng bếp không tiếp tục làm sao?”
Dì Lý nghe vậy thì cười một tiếng, khẽ nói vào tai tôi: “Đó là cậu chủ nhỏ cố ý xuống bếp làm, cậu ấy nói mình chọc cậu tức giận, muốn nói xin lỗi.”
Tôi ngây ngẩn, còn chưa kịp phản ứng, một âm thanh va chạm lanh lảnh đã kéo lấy sự chú ý của tôi.
Ngoài ý muốn là đó không phải Tạ Sơ, mà là mẹ cậu ấy.
Sắc mặt mẹ cậu ấy có chút bối rối, bà nhìn chằm chằm Tạ Sơ một lúc mới đứng dậy rời bàn.
Tôi không khỏi hơi nhìn về phía Tạ Sơ, chỉ thấy cậu ấy vẫn từ tốn uống hết cháo mới đứng dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-dich-huan-tam/2155628/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.