Có thể là sắc mặt tôi hơi khó coi, Brown đưa tay ôm lấy tôi, ngón tay dùng sức, nhéo một cái lên vai tôi, để tôi tỉnh táo.
Tôi nhìn Tạ Sơ tao nhã lau miệng, giương mắt nhìn về phía hai chúng tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói: “Anh, không phải anh bị cấm túc sao, bây giờ không thể ra ngoài.”
Tạ Sơ thành thạo đưa mắt lướt qua người tôi, sau đó rơi lên người Brown: “Thật ngại quá, chú, anh của tôi thật sự không tiện.”
Lúc tôi nghe được hai chữ chú này, khóe miệng hơi co giật, quay đầu nhìn về phía Brown, nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy không phải là giả nhưng nét quyến rũ vẫn không giảm.
Dù sao Tạ Sơ cũng là nửa thiếu niên, gọi người già như vậy, nhất định là cố ý.
Nhưng rõ ràng Brown không quá để ý, anh ấy khẽ mỉm cười: “Em trai nhỏ nhanh đi học đi, đừng để muộn giờ.”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được cười, đầu vai rõ ràng rung động.
Rõ ràng Brown cũng cảm nhận được, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù cảm thấy hai người bọn họ cãi nhau rất thú vị nhưng tôi biết Tạ Sơ nói không sai, tôi đã quên mình bị cấm túc, cho nên tôi chỉ có thể vỗ bàn tay đặt lên vai tôi một cái: “Thật sự không sai, gần đây tôi ra ngoài cũng phải báo cáo, hẹn lại lần sau đi.”
Brown gật đầu, anh ấy lại gần hôn lên mặt tôi một cái, rất lịch sự lễ phép, tôi gần như không cảm nhận được hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-dich-huan-tam/2155635/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.