Chờ Hứa Tịch và Phương Thành chơi mệt, hai người vô lực ngã xuống giường, bốn mắt đụng nhau, nhìn đối phương tóc tai hỗn độn, quần áo loạn thất bát tao, đồng thời cười lên tiếng.
“Tiểu Tịch, cám ơn cậu đã tới đây giúp tôi!” Phương Thành nắm chặt tay Hứa Tịch, con ngươi trong suốt chân thành biết ơn. Hắn biết Tiểu Tịch khác với mình, ở trong nước còn nhiều việc phải làm, hắn bỏ xuống hết thảy để đến đây thật sự không dễ dàng.
“Đứa ngốc, chúng ta là bạn bè tốt, không cần phải nói cám ơn! Hơn nữa tôi đã nhiều năm không gặp cậu, lần này có thể ở cùng cậu một thời gian tôi thật sự cao hứng!” Hứa Tịch vươn tay ôn nhu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh lệ của Phương Thành, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.
“Tiểu Tịch!” Phương Thành cảm động nói không nên lời, trong đầu vụt qua hình ảnh khi còn bé, nhẹ nhàng hôn lên mặt Hứa Tịch.
“Cậu thật sự một chút không thay đổi, vẫn giống khi còn bé thích làm nũng! Như vậy không thể được a! Cậu chính là đàn ông, không thể tùy tiện hôn người khác! Cẩn thận tôi hiểu lầm cậu có ý với tôi đấy!” Hứa Tịch nhéo mũi hắn, cười xấu xa.
“Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ!” Phương Thành bất đắc dĩ liếc mắt, Tiểu Tịch thật sự là hoàn toàn hết thuốc chữa.”Đúng rồi, cậu tới Mỹ bạn trai có biết không?” Phương Thành chợt nhớ tới Đoạn Ngân Táp.
“Tôi có nhờ người nói cho y biết chuyện tôi đến Mỹ rồi, nhưng tôi còn chưa nói cho y biết tôi muốn ở đây một thời gian.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-du-vuong-dao/31835/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.