Ngã bệnh đúng là một kiểu lao động hao tổn sức lực, Trần Hiểu Sắt bị cơn đói réo dậy.
Tỉnh dậy mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện, người đang đắp chiếc áo rằn ri, trên áo còn tỏa ra thoang thoảng mùi thuốc lá, bên cạnh còn có chiếc khăn tay sọc ca rô dính máu đỏ au. Xéo trong góc phòng có một anh lính đang ngồi ngủ gục, có lẽ đang mơ thấy mộng đẹp, nước miếng chảy lòng thòng sắp nhiễu xuống đùi.
Khi biết mình đã được cứu, Trần Hiểu Sắt nói vội: "Cám ơn Phật Tổ phù hộ!"
Tư thế nằm cứng đơ này thật chẳng thoải mái, cô muốn xoay người qua nhưng khi trở mình thì động tới vết thương, lỗ mũi và chân đều lên cơn đau ê ẩm. Với tay sờ mũi được quấn lại thành cục dầy cộm, giơ chân trái lên, chân trái cũng được băng bó băng gạc, đúng là xúi quẩy mà!
Cựa quậy một hồi, cô thật sự không thể nằm được nữa, đói quá, đói ghê gớm. Cô nghĩ thầm: "Không biết giờ này đi về thì bánh rán ngay cửa chung cư dẹp chưa? Nếu mà chưa đóng cửa nhất định ăn mẹ nó 2 cái mới được."
Đúng rồi, cái người trong quán cà phê lúc nãy có phải Tống Á không nhỉ? Sau khi đầu óc dần dần hồi phục, cô mới bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân tai nạn.
Tống Á chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô. Anh là mối tình đầu của cô, cô đem dâng tặng hết tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, trong sáng nhất của mình cho anh, dù cho chỉ ở bên nhau có một năm. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-mau-quan-nhan/1255964/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.