Vương Ngọc Lam cũng đứng lên. Bà biết cô bé này không đơn giản. Bà kết luận cô bé cố gắng vươn lên này đều có chút lòng kiêu ngạo. Lấy dáng vẻ yếu đuối hấp dẫn sự chú ý của đàn ông, sau đó tỏ ra kiên cường khác thường. Mà đàn ông sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa, tiến tới mục đích nhảy lên cành cao của các cô.
Nếu Trần Hiểu Sắt đã mở miệng, ánh mắt cũng như phục hồi lại sự trong sáng. Cô tạm thời để chuyện mình và Liên Hạo Đông qua một bên. Cô còn có mục đích quan trọng hơn, đó chính là hai cục cưng của cô. Cô đòi chúng: "Dì, xin trả lại Phi Hồ và Sửu Sửu cho con."
Vương Ngọc Lam nói: "Đừng đưa chó tới đại viện nữa, ảnh hưởng không tốt."
Trần Hiểu Sắt lập tức đáp lời: "Con sẽ. Con sẽ đưa cả Phi Hồ và Sửu Sửu đi."
"Dì tự có sắp xếp chỗ Phi Hồ tới, sẽ không bạc đãi nó. Con ôm chó của mình về là được. Còn nữa, nhà ở đại viện dì đã đồng ý cho người khác ở tạm. Con nhanh dọn các thứ đi." Đuổi người một cách nhẫn tâm.
"Con sẽ. Ngày mai con sẽ chuyển đi. Người dẫn con đi gặp bọn nó đi." Cô dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Vương Ngọc Lam.
Nếu đã đồng ý hết thì dễ rồi. Vương Ngọc Lam mở cửa đi ra ngoài, tìm Tiểu Khương, bảo cậu ta dẫn Trần Hiểu Sắt qua,
Khi cô thấy hai cục cưng bị nhốt trong chuồng sắt thì lập tức muốn khóc. Cho tới bây giờ cô chưa từng nhốt bọn nó, cố gắng cho bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-mau-quan-nhan/1256031/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.