Trần Mạch Đông sờ bao thuốc trong túi, hỏi:
– Nãy mắc gì cô đá tôi?
Trang Khiết đáp:
– Vì thấy anh vĩ đại chứ sao.
Trần Mạch Đông nhìn cô, ngậm điếu thuốc rồi gật đầu, bước về phía nhà tang lễ.
Trang Khiết đi theo hỏi anh:
– Sao Chủ tịch thị trấn khen anh mà anh không cười?
– Do tính chất công việc nên trước giờ tôi đều không cười.
– Tính chất công việc gì?
– À hiểu rồi.
Trang Khiết sực ngộ ra:
– Suốt ngày gặp thi hài với người nhà khóc tang thì đúng là không nên cười thật.
– Trước kia cô trầm tính với kiệm lời lắm mà.
Trần Mạch Đông chê cô ồn ào.
– Anh cũng bảo là trước kia còn gì.
Trang Khiết thầm nhẩm tính.
– Sắp 16 năm rồi.
– Anh cũng lột xác 360 độ còn gì? Hồi xưa anh từng tốc váy con gái bị nhà trường…
Trần Mạch Đông đứng khựng lại cãi:
– Tôi chưa từng tốc váy con gái bao giờ.
– À ừ, em hiểu lầm anh.
– Hồi ấy ai cũng mặc quần đồng phục, tôi tốc kiểu gì hả?
Trần Mạch Đông nhìn cô.
– Vâng vâng, do em nhờ nhầm.
Trần Mạch Đông tính nói gì đó, nhưng vẩy tàn thuốc xong lại im bặt.
Trang Khiết ngoái đầu nhìn tòa nhà Ủy ban cảm thán:
– Anh đừng thấy lúc ở đó mọi người hăng hái đòi đóng góp cho quê hương mà lầm. Anh cứ chờ mà xem, đến khi họ quay lại cuộc sống của mình là sẽ quên ngay thôi.
– Đó là vì 14 tuổi cô mới chuyển đến đây nên không có tình cảm gì với thị trấn Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-xuan-gui-nguoi-tinh/574894/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.