🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lạc Tầm Phong đè nặng Thẩm Chỉ Ngọc, cả người khô nóng như lửa đốt, đốt đến đáy mắt hắn đỏ lên. Người dưới thân môi lưỡi mềm mai, eo lưng tinh tế, như nước sông xuân mát lạnh*, tưới vào toàn bộ xương cốt tứ chi. Hắn nhịn không được dán càng gần, mút vào hơi thở ở nơi càng sâu của y, môi dưới lại bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, miệng nếm đến mùi vị rỉ sắt.

(*Nguyên văn 凉江春水.)

Lạc Tầm Phong kêu rên một tiếng, trong đau đớn kéo về chút tỉnh táo. Hắn nâng mắt, thấy hốc mắt đỏ bừng của Thẩm Chỉ Ngọc, không khỏi chấn động, “Chỉ Ngọc…”

Trên người khô nóng lại thiêu đốt, máu toàn thân giống như từng luồng từng luồng xông lên trên đầu, Trán Lạc Tầm Phong nổi gân xanh, chợt trở mình xuống giường, liền xông ra ngoài.

Hắn vọt tới bên cạnh giống, múc một thùng nước lại một thùng nước xối lên đầu, xối đến cả người ướt đẫm chảy nước, mới đè khô nóng kia xuống.

Hắn ngơ ngác đứng bên cạnh giếng, nước trên mặt theo hàm dưới nhỏ xuống đất.

Thẩm Chỉ Ngọc đẩy xe lăn đi ra từ trong phòng, rũ mắt, không thấy rõ biểu tình.

Lạc Tầm Phong chậm rãi xoay người, há to miệng, lại không nói ra được một lời, thật lâu mới nói: “Thật xin lỗi..”

Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặc một hồi, hỏi: “Vì sao gạt ta?”

“Ta sợ ngươi giận.” Lạc Tầm Phong thấp giọng, “Sợ ngươi thương tâm…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Cho nên đùa giỡn ta như đồ ngốc?!”

“Không phải,” Lạc Tầm Phong hốt hoảng nói, “Chỉ Ngọc, ta không có, ta…”

Thẩm Thập Ngũ bỗng nhiên nôn nóng chạy vào, “Trang chủ, Diêu Tùng dẫn theo người muốn xông vào Trang, nói muốn bắt Lạc đại ca!”

Lạc Tầm Phong lau mặt một cái đi ra ngoài, nói: “Ta dẫn bọn họ đi.”

“Ngươi đứng lại!” Giọng Thẩm Chỉ Ngọc đầy lạnh lùng, “Lúc nào thì nơi này đến phiên ngươi làm chủ!”

Lạc Tầm Phong: “Ta… nhưng bọn họ là tới bắt ta.”

Thẩm Chỉ Ngọc không nói gì, đẩy xe lăn ra ngoài.

Thẩm Thập Ngũ vội vàng theo sau đẩy cho y.

Bọn họ đến trước cổng, hộ vệ trong sơn trang đang giằng co với đám người Diêu Tùng.

Diêu Tùng thấy Thẩm Chỉ Ngọc đi ra, cười nói: “Thẩm trang chủ, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng* a.”

(*别来无恙: hỏi thăm người đã lâu k gặp.)

Thẩm Chỉ Ngọc nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

“Tại hạ không phải cố ý tới quấy rầy Thẩm trang chủ,” Diêu Tùng nói, “Chỉ là hôm nay Phùng tổng quản của Vương phủ bị

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-xuan-nhap-ruou/306531/chuong-30.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Sắc Xuân Nhập Rượu
Chương 30
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.