Liễu Chi Nhàn lái xe Chevrolet màu đỏ rời đi một cách vô định, đến khi ra khỏi phạm vi trấn Nam Ưng mới hoàn hồn.
Hồi đầu cô tính đậu xe ở nhà ông ngoại rồi đi xe khách về, xách theo mấy túi đồ Tết.
Hôm nay cô hạ quyết tâm về nhà, đã "mất liên lạc" mấy tháng, ông ngoại toàn phải chuyển lời, đầu tiên là mất kiên nhẫn truyền đạt giúp Hùng Lệ Cẩn, sau đó lại mắng Hùng Lệ Cẩn một hồi.
Đặt đồ Tết của ông ngoại xuống, Liễu Chi Nhàn chuẩn bị lái xe rời đi.
Ông ngoại nhìn cô, "Nếu bố mẹ cháu lại kiếm chuyện với cháu thì năm nay đến nhà ngoại ăn Tết nhé."
Liễu Chi Nhàn vâng dạ rồi lái xe đi.
Chevrolet dừng lại dưới khu nhà.
Hàng xóm cầm bát cơm đút cho cháu nội, cười hỏi: "A Nhàn mới mua xe à?"
Chevrolet sang tay không mới, thực sự không thể nói là "xe mới" nổi.
Liễu Chi Nhàn ậm ờ đáp, rút chìa khóa ra mở cửa.
Đang mở thì đột nhiên cửa bị kéo giật ra, cô sợ tới mức suýt đánh rơi đồ trong tay.
Gương mặt Liễu Tân Giác xuất hiện, từ kinh sợ biến thành lạ lùng rồi lúng túng.
Rõ ràng ông đang không vui.
Có những người tuổi lớn dù tức giận nhưng vẫn có nét gì đó hiền hậu, khiến người khác cảm thấy còn đường để dỗ dành.
Nhưng Liễu Tân Giác thì không như thế, dù ông rất điển trai, nhưng bao mệt mỏi của tháng năm đã hằn sâu dấu vết trên mặt ông, dù có cười hay không thì lúc nào cũng trông khó đối phó.
Nuốt tiếng gọi "bố" vào bụng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-xuan-tren-dinh-non-ngan/2029704/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.