“Ellen, tôi như bị anh đánh cho thấy ai cũng tóc vàng…”
Ellen bị đánh thức bởi tiếng chuông nhắc nhở của máy truyền tin lúc nửa đêm, từ máy truyền tin truyền đến thanh âm người đàn ông ủy khuất lại nghiêm túc.
Bị mơ hồ đánh lửa giận, y để chân trần xoay người xuống giường, tàn nhẫn ném máy truyền tin ra ngoài. Máy truyền tin dừng trên mặt tường rơi xuống chia năm xẻ bảy. Nhưng vẫn truyền ra thanh âm từ bên trong: “Ellen, có thể qua đây không, tôi muốn xác nhận một chuyện.”
Mười lăm phút sau, chiếc Jaguar màu đen dừng lại ở tầng dưới Yunze Lido.
Reid nhìn người đàn ông trước mặt với cặp kính gọng vàng trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mái tóc vàng óng mượt vắt dưới mũ áo len xám, nụ cười ôn nhuận ấm áp đã biến mất từ lâu, ngay cả khi trên mặt không biểu cảm gì vẫn cảm nhận được trong lòng đầy lửa giận.
Sàn phẳng rộng 220 mét vuông, Ellen hài lòng nhìn căn phòng khách rộng lớn. Về cơ bản đã xác định được đường đánh và đường thoát thân của Reid.
Reid hiểu rất rõ cơn tức giận hiện tại của Ellen, cảm thấy vài ly Vodka đã thực sự đốt hỏng bộ não tài giỏi của mình, càng không nghĩ tới Ellen nửa đêm thật sự sẽ tới, nuốt nước miếng, hiện tại lại để vị thiếu tướng trở về, không biết có phải là hiện thực hay không.
“Anh muốn xác minh chuyện gì?” Ellen cười.
“Có phải tôi tàn rồi không?”
“Thường thì có thể, rốt cuộc vừa mới trải qua chuyện gì?” Ellen nhướng mày, xốc mũ trên đầu lên, tóc hiếm khi rối tung.
Reid
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-duong/56035/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.