Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cả ngày, cô đều trong trạng thái mộng hồ, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Chỉ cần điện thoại vừa vang lên, cô liền nhận ngay lập tức, chẳng qua mỗi lần tiếp điện thoại xong, hai mắt cô đều thoáng qua vẻ mất mát, nhíu mày.
Đến khi tan việc, chân mày cô đã sắp nhíu thành hình bánh quai chèo, cả ngày hôm nay, cô nhận năm sáu cú điện thoại, nhưng không có cú nào là Long Tư Hạo gọi.
Trong lòng vừa mất mát vừa giận, cô tắt máy vi tính, cầm túi xách đi ra ngoài, sau đó tự đón xe về Hồng Hoa Uyển.
Cô không nghĩ tới cô tắm xong, làm cơm tối xong, ăn xong, xem TV, thời gian qua hơn 10 giờ, Long Tư Hạo vẫn chưa về.
Lửa giận trong lòng cô càng lớn hơn, nhìn căn nhà sang trọng, cô cảm thấy tràn đầy mất mát và tịch mịch.
Cầm điện thoại lên, thấy điện thoại ngay cả một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn cũng không có, cô nhíu mày, trái lo phải nghĩ, quyết định gọi cho anh, nhưng gọi mấy lần đều là số bận.
Cô trợn mắt nhìn điện thoại, đến khi ánh mắt nhìn tới sắp ê ẩm, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, trong lúc tức giận, cô dứt khoát tắt máy.
Nếu anh không gọi cho cô, tại sao cô phải gọi cho anh?
Ngay sau đó cô đứng dậy đi tới cửa nhà, khóa chặt cửa, sau đó trực tiếp vào phòng ngủ tắt đèn ngủ.
Chẳng qua bên cạnh ít đi một người, cô lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nhắm mắt lại, hiện lên trước mắt cô chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/1203294/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.