Bóng đen từ trên cây nhảy xuống, đứng ở bên khe sâu, Cố Vân cười nhìn đối diện vẻ mặt kiêu ngạo Ngôn Ca, nói: “Có phải cảm thấy lần trước thua không đủ thảm?”
Ngôn Ca sắc mặt cứng đờ, quát: “Ngươi tốt nhất không cần dừng ở trên tay ta bằng không...”
Không đợi hắn nói xong, Cố Vân đã muốn cười to nói: “Bằng không ngươi sẽ đổ đại môi? Tiên mới cũng không sai, bất quá ngươi cũng không có bao nhiêu tiên có thể cho ta chém đi” (chỗ này có ai giúp ta mới đổ đại môi là gì vậy +.+)
Nhắc tới hoàng kim tiên, Ngôn Ca tức mà không chỗ nào đánh, chỉ vào Cố Vân mắng to đứng lên: “Xú bà nương! Ngươi không cần quá kiêu ngạo.”
“Đủ.”Túc Lăng vẻ mặt không kiên nhẫn lạnh giọng đánh gãy, nói, “Ta và các ngươi đi, thả người đi.”
Ngôn Ca đang ở nổi nóng làm sao cam tâm, kêu lên: “Cái kia nữ nhân cũng lại đây cho ta.”
Vô Cực nhíu mày, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, đang muốn mở miệng, Ngôn Ca lại tiếp tục nói: “Kia tà kiếm không được mang lại đây.”
Xem ra Ngôn Ca đối hoàng kim tiên bị chém đứt thủy chung không thể tiêu tan, thôi, không có kiếm nàng hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nói không chừng còn có thể dùng thế lực bắt ép nàng kiềm chế Túc Lăng,nghĩ như vậy, Vô Cực liền không ngăn trở nữa.
Cố Vân cúi đầu suy tư, vẫn là cầm trong tay Băng Luyện để trên mặt đất, quay đầu hỏi: “Không có cầu, xa như vậy ngươi bảo chúng ta như thế nào đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-ga-tan-nhan-chi-quan-su-phu-nhan/537945/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.