Cố Vân bỗng nhiên bốc lên một đoàn hỏa, là ai ngoan độc như vậy, ngay cả trẻ con cũng không buông tha?! Đem một mẫu thân tra tấn thành như vậy! Nàng nên vì đứa bé kia thảo một cái công đạo.
“Ngươi lại đây một chút.”
Phục Linh (tên thị nữ) không rõ Cố Vân vì sao muốn kêu nàng nhưng là Thanh Phong cũng không ngăn cản, nàng đành phải đi theo Cố Vân đến một góc khác. Hai người mới đứng lại, Cố Vân trầm giọng hỏi: “Ai là người thứ nhất phát hiện đứa nhỏ tử vong?”
Phục Linh ngẩn ra, thấp giọng trả lời: “Là nô tỳ.”
“Đem mọi thứ ngươi biết đến nói ra, bất cứ chi tiết gì cũng không được quên.”
Phục Linh chần chờ trong chốc lát, thoáng xoay người, nhìn về phía cách đó không xa Thanh Phong. Cố Vân nghiêng người chặn tầm mắt của nàng, thấp giọng nói: “Nói thật.”
Thanh âm Cố Vân cũng không cao nhưng có một loại khí thế làm cho người ta không dám cãi lời. Suy tư thật lâu, Phục Linh mới thấp giọng trả lời: “Sau trăng tròn yến, tam hoàng tử liền bị phong hàn, luôn luôn sốt. Ngự y mỗi ngày giờ Tỵ đều vào cung chẩn trì. Ngày ấy sáng sớm, chưa tới giờ Tỵ, Hồ thái y đã tới...”
“Không cần nói nữa, lui ra.” Phục Linh mới nói một câu đã bị Thanh Phong quát lớn, Phục Linh sợ tới mức sắc mặt biến, chạy nhanh lui ra ngoài.
Mặt Thanh Phong xanh mét, biểu tình rốt cục không hề chết lặng, tựa hồ ở áp lực gì đó. Cố Vân đi đến trước mặt nàng hỏi: “Vì sao không cho nàng nói?”
Quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-ga-tan-nhan-chi-quan-su-phu-nhan/654402/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.