Trời! Nàng đã có thể cảm nhận được sau lưng từng đạo ánh mắt tập trung ở trên người nàng, Cố Vân hướng Túc Yến làm một động tác chớ có lên tiếng, vội la lên: “Ta không phải vì chính mình, ta là...”
“Ta chưa từng ngại em xấu!” Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nam trầm thấp mà nghiêm túc. Cố Vân lưng chợt lạnh, hắn đến xem náo nhiệt gì a? Chậm rãi quay người lại, chống lại mắt thần sắc phức tạp của Túc Lăng, Cố Vân cực lực giải thích nói: “Sự tình không phải như thế, ta...” Nàng thật sự muốn khóc.
Cố Vân bất đắc dĩ ở trong mắt Túc Yến chính là ủy khuất, trừng trừng Túc Lăng, mắng: “Nữ vì mình giả dung, nhất định là ngươi không có tin tưởng nàng.”
“Không phải! Ta chỉ là muốn giúp...” Cố Vân thoái thác rõ ràng thực vô lực bởi vì căn bản không có người nghe.
Là hắn sơ sót, Túc Lăng nhìn chằm chằm hai vết sẹo trên mặt Cố Vân vô cùng thành khẩn nói: “Ta thật sự không cảm thấy vết sẹo trên mặt em khó coi, em như vậy cũng rất hảo.”
“Đều câm miệng cho ta!” Bọn họ kẻ xướng người hoạ hoàn toàn chọc giận Cố Vân, trừng người khởi xướng Túc Yến, Cố Vân cả giận nói: “Ta là muốn giúp Thanh Phong chữa mặt! Rốt cuộc có thể hay không?”
Nha đầu kia tính tình thật đúng là rất lớn, bĩu môi, Túc Yến trả lời: “Túc gia trị liệu đao thương kiếm thương, nội thương ngoại thương còn có thể, chữa mặt loại sự tình này căn bản bất lực.”
Mày càng mặt nhăn càng chặt, Cố Vân thấp nam nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-ga-tan-nhan-chi-quan-su-phu-nhan/654414/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.