Phó Vân Dung không muốn tin và cũng không dám tin.
Cô yêu cay đắng Tạ Doanh nhiều năm như vậy, cuối cùng mới có được chút hy vọng nhưng lại sắp tan thành mây khói, mối tình hơn 20 năm chỉ vì một câu này của Tạ Doanh mà phải buông tay, trái tim cô từ lâu đã hình thành những hồi ức có Tạ Doanh, khi nhìn thấy hắn, cô sẽ không khống chế được chính mình.
Không lời nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn trong tim của Phó Vân Dung, Phó Vân Dung run rẩy, tự lừa mình dối người hỏi: "Anh đang gạt em, có phải không?"
Tạ Doanh nhìn cô: "Tôi không có gạt cô."
"Vậy khoảng thời gian mà chúng ta quen biết nhau hơn 20 năm..." Phó Vân Dung cố gắng không để nước mắt lăn dài trên má, sắc mặt trở nên vặn vẹo, trông vừa khổ sở vừa thấp hèn.
Phó Vân Dung run giọng hỏi: "...anh có từng rung động với em dù chỉ là 1 giây thôi không? Không, không cần phải 1 giây, chỉ một chút nhỏ thôi cũng được."
Song lời đáp lại cô vẫn chỉ là giọng điệu lạnh nhạt của Tạ Doanh, Tạ Doanh nói với cô: "Không."
Phó Vân Dung nhắm chặt mắt lại, giọng điệu cô mang theo tiếng khóc: "Em hiểu rồi, hơn 20 năm, anh chỉ xem em là em gái, từ trước tới nay không hề nảy sinh tâm tư nào vượt qua mức tình cảm anh em hết, có phải không?"
Tạ Doanh: "Phải."
"Vậy anh có bao giờ cân nhắc qua em chưa?"
Phó Vân Dung nức nở nói: "Em tỏ tình với anh lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-lam-sai-lam-chanh-trap-tuong-ap/506751/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.