Xa nhau quá lâu rất dễ khiến lòng người chộn rộn.
Vân Thành cách Kinh Thị cả ngàn dặm, Tạ Doanh ỷ vào việc Giang Phù không thể gặp được hắn, nên đã lên wechat oanh tạc một phen, thả thính quan tâm xuyên biên giới, tấn công vào tuyến phòng thủ trong lòng của Giang Phù một cách âm thầm.
Nhưng cho tới khi được nhìn thấy Giang Phù, Tạ Doanh phải kiềm chế lại, không được nói lời gì quá trớn.
Ngày ấy Tạ Doanh trở lại Vân Thành, Giang Phù cố ý dậy thật sớm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ qua một lần, còn lấy ra mấy món đồ tết mà bà ngoại cho để nấu một bàn đồ ăn lớn.
Lúc Giang Phù bưng lên món cuối cùng, thì Tạ Doanh vừa vặn mở cửa vào.
Mười mấy ngày không gặp, nỗi nhớ nhung trong lòng của Tạ Doanh xém chút nữa không khống chế được, thấy Giang Phù là cười. Nụ cười này không chỉ là gặp được mà vui sướng, còn có hàm nghĩa sâu xa khác.
Sự nghèo khó, tình yêu và ho khan được gọi là ba điều không thể che giấu trên đời, nhưng còn tùy thuộc vào cách nhìn người. Người chưa từng trải qua tình yêu khó có thể hiểu được những tâm tư thầm kín giữa những người đang yêu nhau. Giang Phù chưa yêu ai, cũng không có tiếp xúc thân mật với người nào khác, cho nên cậu không hiểu được ánh mắt và nụ cười đầy hàm ý của Tạ Doanh.
Tạ Doanh muốn hôn cậu, muốn gặm c ắn cánh môi cậu, muốn m út đầu lưỡi cậu, còn muốn làm nhiều mấy chuyện mà bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-lam-sai-lam-chanh-trap-tuong-ap/506774/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.