Nhật Đào nghe rõ lời nói tràn đầy sự quan tâm và ấm ấp từ chàng trai trước mặt mình khiến nàng cảm thấy rất ấm lòng , từ lúc bị lưu đày xuống trần gian có 2 thứ mà nàng sợ nhất đó là lũ mèo hoang với những con người ở nơi đây , nàng từng nghe kể về con người chốn nhân gian họ rất độc ác và vô tâm , quả thực đúng như vậy họ xem thường những con mèo hoang nên thường xua đuổi như đuổi 1 loại bệnh dịch trong khi bọn mèo cảnh thì lại được cưng chiều hệt con ruột , riêng chỉ có chàng trai này là khác hoàn toàn , nàng cảm nhận được nơi chàng là 1 tâm hồn rất đẹp , nàng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách cương nghị chứa đựng sự lo lắng kia mà miệng đã thốt lên tiếng kêu khe khẽ .
-" Meo meo "
-" Mèo con em hiểu điều anh nói sao ? "
-" Meo "
Nhật Đào đáp lại lời của chàng bằng tiếng kêu nhỏ , nàng đứng dậy tiến lại phía cửa lồng kín áp mặt vào và dụi dụi đầu nơi có bàn tay to lớn đang đặt ở đó , chàng rất vui khi nhìn thấy hành động đó của nàng nên đã mỉm cười , vị bác sỹ từ ngoài đi vào liền cất giọng ôn tồn .
-" Có vẻ như con mèo này đã có cảm tình với cậu rồi đó chàng trai trẻ , người ta thường nói cứu vật , vật trả ơn đấy , à tôi vừa kiểm tra bệnh án cho con mèo này rồi , nếu trong 2 ngày nữa mà không có vấn đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sakura-syaoran-nguyen-mai-ben-anh/1806147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.