Hai ngày này tôi mất ngủ lợi hại, lại không thể dùng thuốc, cũng là di chứng từ bệnh điên kia, thân thể kháng dược mạnh, thuốc ngủ với tôi mà nói không có tác dụng gì, uống chút rượu, ngược lại có thể ngủ ngon hơn.
Mấy ngày Ôn Dương không ở đây tôi đều đến chỗ Phương Thế, tựa vào quầy bar, tán gẫu với hắn, nghe âm nhạc thư hoãn trong quán, giảm bớt áp lực, để tránh cho mình suy nghĩ lung tung.
“Gần đây sao luôn không vui, tình cảm không thuận lợi?” Phương Thế đưa cho tôi một ly bia hỏi.
Tôi phun ra một hơi, cười nói: “Không có gì, sinh ý của anh thật là càng ngày càng tốt đó.”
Phương Thế không nói gì nhìn tôi, “Cậu cứ dùng chiêu nói lảng này, có ngốc hơn nữa cũng sẽ không bị lừa.”
Nói xong hắn lắc đầu, “Bỏ đi, không muốn nói thì thôi, dù sao yêu đương cãi nhau cũng là bình thường, chỉ cần đừng nói mấy lời tổn thương người kia là được, ngàn vạn đừng mài mòn tình cảm không dễ có này.”
Tôi nhìn hắn, cười nói: “Tôi biết rồi, đa tạ.”
Nghe nhạc, tôi trò chuyện cùng Phương Thế câu được câu không.
“Làm phiền, một chén Mary đỏ.” Có người đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
“ Xin chờ.” Phương Thế cũng cũng vội không nói gì nữa, chỉ đành đi điều rượu cho khách.
Người nọ quay đầu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Một mình?”
Là một thanh niên thoạt nhìn thập phần hòa khí, trang phục hưu nhàn, nhưng mặt mày vẫn tạo cho người ta một loại cảm giác không thoải mái.
Cánh tay tôi ngừng lại, lễ phép gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sam-trong-thuy-phuc/1828280/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.