“Em sợ.” Tôi nắm bàn tay chặt đến cực điểm, “Cho nên cầu anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho em, em về sau cũng không dám nữa.”
Trước kia đừng nói tống tiền, giết người tôi cũng dám.
Vào cái thời điểm kia, tôi cho là đời này đã không còn hy vọng, tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng hôm nay thì khác, tôi muốn hảo hảo còn sống, tôi còn thiếu rất nhiều phong cảnh, không muốn rối rắm như kiếp trước, lại càng không muốn khiến cho Giang Ninh thất vọng.
Ôn Dương từ từ đứng thẳng dậy, động tác thong thả mà tao nhã, ánh mắt anh nhìn tôi thật bình tĩnh, sau đó anh cười một cái: “Đây là những gì em nghĩ về lời nói của tôi?” Ngữ điệu không nhanh không chậm, rõ ràng là cười, lại ép tôi cảm thấy kinh hoảng giống như bị cắn nuốt.
Tôi đề phòng nhìn Ôn Dương, Ôn Dương như vậy khiến tôi cảm thấy xa lạ, không nổi giận như bình thường, cũng không lạnh lùng chán ghét giống như đời trước, cảm giác nói không rõ ràng, lại vẫn khiến người ta cảm giác nguy hiểm.
Anh dạo bước về phía này, nhìn chằm chằm tôi không hề chớp mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Em chẳng lẽ không muốn nói, em làm những cái đó đều là vì tôi, vì tôi mới đối phó Ôn Hách, năm trăm vạn kia cuối cùng cũng mua biệt thự cho tôi, kết quả tôi bạc tình quả nghĩa, đối với em thế này, có phải cảm thấy rất ủy khuất hay không, rất thương tâm?!”
Biết vậy anh còn bức tôi!
Tôi theo cước bộ Ôn Dương tới gần, chậm rãi lui về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sam-trong-thuy-phuc/1828316/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.