“Em xem cái thái độ kia, nói dông dài với cậu ta làm gì?” Tần Hề đang lái xe cũng không còn kiên nhẫn quay đầu lại cắt ngang.
Phùng Hiểu Mạn dừng một chút, lại nói, “Tôi biết cậu cảm thấy tôi cứ xen vào việc của người khác thế này rất buồn cười, nhưng tôi thật ra không phải người thấy chuyện gì cũng quản, nếu không Tần Hề cả ngày cũng không hết chuyện để làm rồi. Chỉ là cậu có nợ cùng Tần gia, lại từng xin Tần Hề giúp đỡ, trước kia tôi không tin nhân quả, sau khi trải qua một việc, khiến tôi không thể không tin, giúp cậu không hẳn có thể gia tăng đức hạnh, nhưng bỏ mặc không quản chính là nghiệt nghiệp, con đường sau này của cậu còn dài, tôi không muốn cậu sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.”
Tôi nhắm mắt, cười cười tự giễu, thầm nghĩ đã không kịp nữa rồi, bởi vì tôi căn bản không muốn quay đầu lại.
Tòa kiến trúc càng ngày càng gần, cảnh vệ ngăn chúng tôi lại kiểm tra một phen mới cho đi.
Đại viện cao lớn quen thuộc, dõi mắt ra xa là một ngọn núi, màu xanh thanh nhã rất khác biệt, mấy nhóm bác sĩ y tá đang bận rộn, toàn bộ đều là ác mộng tôi không nguyện ý nhớ lại.
Mặc dù là lấy thân phận quan sát đi vào nơi này, thân thể vẫn không khống chế nổi mà băng cứng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhất là khi tôi nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc kiếp trước, lông toàn thân đều dựng ngược, đầu giống như bất cứ lúc nào có thể rạn nứt.
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sam-trong-thuy-phuc/1828332/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.