Cơn mưa dù cho có dai dẳng cách mấy thì cũng phải có điểm ngừng. Bên ngoài tiếng lá cây rền rú vì bị giông tố vùi dập đã từ từ lịm hẳn. Tiếng mưa rơi cũng không còn thê lương và ầm ĩ như vài giờ trước, thay vào đó, là những tiếng lộp bộp nhỏ giọt dần dần, cộng hưởng với âm thanh ồm ộp phát ra liên hồi từ những loài lưỡng cư đang sinh sống trong rừng.
Trong hang động, hình ảnh hai thân thể quấn chặt như muốn khảm vào từng đường cong lối ngỏ trong tâm hồn họ. Mỗi hơi thở đồng điệu với con tim đang trồi lên hụp xuống, xao động vì nhau mãi không thôi. Xích Triệt đã có dấu hiệu hạ sốt rõ rệt, hạt đậu nọc của móc mèo quả thật đã phát huy tác dụng rất tốt của mình, nhanh chóng đưa đọc tố của con rắn kia ra ngoài, sắc mặt từ trắng bệch của anh dần lấy lại sinh khí như xưa.
“Lúc này chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Thúy nép trong lòng Xích Triệt, tâm trạng lo lắng bội phần. Nếu đối phương đã phát hiện có biến, thì việc họ truy đuổi sẽ diễn ra lập tức, hơn nữa, cơn mưa đã tạnh dần, chúng hoàn toàn có thể dùng chó nghiệp vụ để truy lùng cả hai.
Xích Triệt dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt Tiểu thúy vào lòng, cằm cọ nhẹ vào đầu cô, hít từng mùi vị tuyệt vời trên cơ thể cô, như đã quyết định điều gì đó, anh lên tiếng.
“Đi sâu vào rừng!”
“Đi sâu vào rừng?” Tiểu Thúy trố mắt không hiểu, không phải bọn người Hiroshi cũng đang tìm họ hay sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/san-ho-ly/861358/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.