Bạch Mộc Ninh đã say bí tỉ, cứ ngỡ mình đang mơ. Nhưng rồi cậu nhận ra người trong lòng không chỉ có hơi ấm, mà còn có nhịp tim, có cả hơi thở.
Cậu bỗng trở nên mơ hồ, tựa đầu lên vai Văn Cảnh, cảm giác không thực này khiến cậu vô cùng bối rối. Cậu muốn chắc chắn rằng người trong vòng tay mình là thật.
Thế là hai bàn tay cậu bắt đầu lần mò trên lưng anh, từ trên xuống dưới, đến khi suýt chạm đến mông anh thì bị giữ lại.
Hai tay bị anh giữ chặt, tiếp đó bị nâng lên quá đầu, rồi cả cơ thể cũng bị kéo rời khỏi vòng tay ấm áp kia.
Sự an toàn biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là cảm giác hoang mang lo lắng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bạch Mộc Ninh mới hoàn toàn chắc chắn tất cả những gì trước mắt không phải là mơ, mà là thật.
Cậu thật sự gặp được Văn Cảnh rồi!
Văn Cảnh chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay cậu, như thể đang xách một đứa nhỏ: "Uống cái gì mà nhiều thế này?"
"Uống với ai?"
Giọng anh có phần nặng nề mang theo sự trách móc, cứ như một phụ huynh đang chất vấn đứa con nghịch ngợm của mình vậy.
Bạch Mộc Ninh nấc một cái, giọng lè nhè: "Uống một mình... Em thất tình, buồn quá, nên uống một chút..."
Cánh tay vẫn bị giơ cao quá đầu, dù có người giữ nhưng vẫn mỏi đến phát run, cậu muốn anh thả ra.
"Anh Cảnh... Tay em đau, anh thả ra đi..."
Văn Cảnh hừ một tiếng, rồi buông ra như ý nguyện. Nhưng ngay giây tiếp theo, Bạch Mộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382967/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.