Chương 12
Nghe vậy, Hứa Tri Mộ vội vàng phủ nhận: “Không có.”
Hạ Minh Chu nghe xong, dường như lúc này mới hài lòng.
Lễ tân nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, đưa thẻ phòng cho bọn họ. Khách sạn có tổng cộng sáu tầng, phòng của họ nằm trên tầng năm, nhưng không ở cạnh nhau, giữa hai phòng còn cách mấy phòng nữa.
Hứa Tri Mộ đưa Tống Thanh Thanh về phòng trước, giúp cô cởi áo khoác, giày và tất, rồi đặt cô lên giường. Dĩ nhiên, trong suốt quá trình này, Tống Thanh Thanh không hề ngoan ngoãn, thậm chí còn bật dậy, lớn tiếng than thở: “Hứa Tri Mộ! Cậu nói xem, Học viện Điện ảnh nhiều trai đẹp như vậy, sao không có ai lọt nổi vào mắt tôi hả?”
Hứa Tri Mộ vừa ép cô nằm xuống vừa đáp: “Chắc là duyên phận của cậu chưa tới thôi.”
Tống Thanh Thanh lại bắt đầu gào lên: “Tôi đã mười chín tuổi, duyên phận còn chưa tới sao?” Nói xong, cô ngả người ra sau, nằm vật xuống giường.
Hạ Minh Chu đứng bên cạnh cửa, nghe thấy cuộc đối thoại này, mày khẽ nhướn lên.
Có lẽ do tối qua đã quậy phá quá mệt ở nhà hàng Nhật, chưa đến nửa tiếng sau, Tống Thanh Thanh đã ngủ say trong phòng khách sạn. Hứa Tri Mộ tắt hết đèn lớn trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường cho cô, sau đó đứng dậy, cùng Hạ Minh Chu về phòng của hai người—à không, là căn phòng khách sạn mà tối nay cả hai sẽ ở.
Lúc này đang là mùa thu, lá vàng rụng đầy bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-cau-van-chua-thich-toi/2742676/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.