Tiền Độ cũng ý thức được điều gì đó. Hắn kêu lên một tiếng, vội vàng giật lấy điện thoại.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng của hắn, lắp bắp giải thích, "Anh không phải... Chỉ là… Vô tình lướt thấy thôi."
"Ừ."
Tôi nghiêm túc gật đầu. Không tin!!
Tiền Độ nói năng lộn xộn, cũng không giải thích được gì, sau khi cướp lại điện thoại liền vội vàng bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Tiền Độ, nhịn không được muốn cười.
Tên nhóc ngốc!
Đang định đứng dậy, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau.
"Ăn cơm."
Một con tôm đã bóc vỏ được nhét vào miệng tôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, có chút ngột ngạt.
"Không được nhìn người đàn ông khác."
Chậc.
Sao chổi cũng biết ghen.
...
Không nhà, không tiền, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.
Trì Viên tiếp quản công ty gia đình đang trên bờ vực phá sản, hòm vàng kia bán được giá tốt, coi như cũng có chút vốn liếng. Thế nhưng tiếp quản một công ty sắp phá sản, mọi chuyện đều vô cùng khó khăn.
Huống chi ——Trì Viên còn mang thể chất sao chổi. Ngày đầu tiên tiếp quản, tầng trên cùng của công ty bị rò rỉ nước, ngập úng.
Vụ làm ăn đầu tiên, Trì Viên tự mình ra mặt, vừa gặp mặt đối tác, thì không biết từ đâu chạy đến một con ch.ó hoang, chạy đến bên cạnh vị tổng giám đốc họ Bùi kia, tè một bãi lên giày ông ta.
Kỳ lạ nhất chính là… Con chó này trông rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống chó hoang, sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-choi-khong-khac-noi-toi/1158170/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.