Trì Viên bây giờ là kẻ không một xu dính túi. Tôi, vị sao chổi vừa mới chuyển vận, cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Không còn cách nào khác, hắn đành dẫn tôi về căn nhà cũ bỏ hoang nhiều năm.
Tôi móc hai đồng còn sót lại đi xe buýt, kết quả——Đi được nửa đường, xe buýt đ.â.m vào một con trâu già không biết từ đâu chạy ra.
Dùng số tiền lẻ còn lại trong điện thoại thuê xe đạp, xe đạp của Trì Viên thì đi được nửa đường bị nổ lốp. Tôi xuống xe mua chai nước, xe không khóa bị người ta lấy mất.
Trên đường về nhà cũ, tôi chỉ có thể cam chịu số phận, lê bước theo sau Trì Viên. Thời tiết mùa hè vốn đã oi bức, lại còn phải đi bộ dưới trời nắng, mồ hôi túa ra ướt đẫm quần áo.
Đi được một lúc, tôi cảm thấy hơi choáng váng. Tôi nắm chặt cổ tay Trì Viên, loạng choạng theo sát bước chân hắn, người nọ bỗng nhiên dừng lại. Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào vào lòng hắn. Trì Viên ôm lấy tôi, khẽ thở dài một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.
"Lên đi."
"Không..."
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị hắn kéo lên. Trì Viên cõng tôi đi qua con đường nhỏ, xuyên qua bụi cỏ, cuối cùng dừng trước một căn nhà cũ hoang vắng.
Ngôi nhà rất cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ một cách bất ngờ, có thể thấy, có người thường xuyên đến quét dọn. Trì Viên cõng tôi vào trong, thấp giọng giải thích,
"Cha anh rất thích nơi này, khi còn sống thường xuyên đến đây ở một đêm, cũng thuê người thường xuyên quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-choi-khong-khac-noi-toi/1158175/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.