Máy bay vừa hạ cánh, hai người liền chạy thẳng đến khách sạn đã đặt trước đó.
Thịnh Ấu Di đã liên lạc với một nhóm bạn, nói là buổi tối có một quán nướng ngoài trời, không gian rất tuyệt, rất thích hợp để bạn bè tụ họp liên hoan với nhau.
Tô Đào soạn hành lý của mình, quay đầu nhìn cô nàng, "Mày cũng có bạn ở đây à?"
Thịnh Ấu Di, "Có chứ, lịch trình của chuyến du lịch lần này đa phần là do người ta thiết kế cho tao đấy."
Tô Đào ngửi ra mùi bất thường, "Hai người..."
Thịnh Ấu Di hắng giọng một tiếng, "Anh ấy là người bản địa, tụi tao cũng coi như là bạn học cũ, lâu lắm rồi không gặp nhau."
"Chẳng phải trước đây mày từng tuyên bố thỏ không ăn cỏ gần hang sao?"
"Tao có nói hả?"
"..."
"Mà kệ nó đi, đến một lúc nào đó, khi mày không tìm được đàn ông thích hợp thì dù có là cỏ không thể ăn cũng phải thử một lần."
Hai người dọn dẹp qua loa, sau đó đi tới quán nướng ngoài trời kia.
Đến khi gặp được bạn học cũ của Thịnh Ấu Di, Tô Đào đã hiểu vì sao con nhỏ này lại háo hức mong chờ đến thế.
Người đàn ông này hoàn toàn phù hợp với gu của Thịnh Ấu Di, vừa cao vừa gầy, có điều trông có vẻ hơi ngại ngùng.
Nhưng cái người đã quen "sóng gió" như Thịnh Ấu Di lại thích nhất kiểu người này, dù sao thì nếu so với kiểu đàn ông có vẻ ngoài tầm thường nhưng vừa thích ảo tưởng lại vừa lố lăng thì mấy anh chàng ngây thơ hay đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-em-do-mat-roi/1208309/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.