"A a a a!"
Hứa Tiễu Tiễu tóm lấy tóc, cả người đều phát điên.
Cô tuyệt đối là đứt gân não, mới đưa gối ôm cho Hứa Mộc Thâm!
Bây giờ phải làm sao?
Hôm nay Kim tiên sinh muốn trả tiền, phí sinh hoạt tương lai của mọi người đều có liên quan.
Cho nên, nhất định phải đi tìm Hứa Mộc Thâm đem gối ôm trở về.
Hứa Tiễu Tiễu cùng cô gái đó chào một tiếng, sau đó liền vội vã bắt xe về nhà họ Hứa.
Vừa mới đến cửa, liền đụng phải quản gia.
Cô vội mở miệng: " Chú Vinh, Hứa Mộc Thâm đâu?"
Quản gia nghe nói như thế, nhíu mày, "Tiểu thư, cô không thể gọi thẳng tên cậu chủ như vậy."
"... A... anh cả đâu?"
"Cậu chủ tiếp quản tất cả công ty của gia tộc, mỗi một bước đi đều mang theo thâm ý, cho nên trong nhà này không có ai có tư cách hỏi hành tung của cậu chủ.."
"..."
Hỏi ông ta còn không bằng dựa vào chính mình.
Lưu loát ngẩng đầu quét một vòng lầu hai, Hứa Tiễu Tiễu trực tiếp hỏi: "Anh ta ở 201?"
Quản gia sửng sốt, "Làm sao cô biết?"
Ngày hôm qua đứng ở lầu một, nhìn thấy anh từ hướng đó bước ra.
Vốn dĩ không biết, bất quá nhìn phản ứng của quản gia liền là phòng đó.
Hứa Tiễu Tiễu biết được đáp án, đi thẳng lên lầu.
Đứng ở trước cửa phòng anh, bỗng nhiên dừng lại.
Cả người trở nên xoắn xuýt.
Người đàn ông này ghét những điều cô đã trêu trọc trước đây.
Mà gối ôm là chứng cứ trực tiếp nhất cô đùa giỡn anh….
Nếu cô nói thẳng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-van-cu-luon-thich-em/1868295/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.