Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày, liền thấy môi của Liễu Ánh Tuyết gợi lên “Ngày mai, sẽ có đội ngũ bác sĩ đến làm trị liệu cho mẹ mỗi ngày”
Một câu nói đó làm cho cô nắm chặt lấy tay của mình.
Cô nhìn chằm chằm Liễu Ánh Tuyết.
Liễu Ánh Tuyết nhìn thấy phản ứng của cô rất vừa lòng “Chi phí trị liệu mỗi tháng của mẹ con, chắc con cũng biết rõ chứ hả?”
Cô đương nhiên là biết rồi.
Mỗi tháng đều phải mấy chục vạn phí trị liệu, không phải gia đình nào cũng có thể chi trả.
Cô hít một hơi thật sâu.
Liễu Ánh Tuyết tiếp tục nói: “Gả cho Lâm Ý Thành, ta bảo đảm mẹ con trước kia ở nhà như thế nào, sau này cũng tiếp tục được như vậy.”
Quả nhiên như thế.
Bà ta lấy mẹ tới uy hiếp mình.
Tuy là mẹ không nuôi cô từ nhỏ, nhưng sâu trong kí ức của cô, luôn có hình bóng của một người phụ nữ.
Đó là vào lúc cô tám tuổi, một ngày nọ mẹ nói sẽ đến thăm cô, bên ngoài lúc đó mưa rất lớn, viện trưởng nói mẹ sẽ không tới.
Cô liền ở trong phòng, chờ đợi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô liền thấy được mẹ.
Cả người mẹ đều ướt đẫm, tóc còn nhỏ nước, chạy vọt vào trong viện, sau đó cách một cánh cửa sổ, mẹ đi tới chỗ đó, vẫy tay với cô.
Trong tám năm đó, cô vốn dĩ cho rằng là mẹ không cần cô nữa, nhưng bởi vì một tấm ảnh.
Mẹ điên rồi.
Nhưng mẹ vẫn rất yêu thương cô, cho đến bây giờ đều không thua bất kì ai.
Cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-van-cu-luon-thich-em/360823/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.