Sáng sớm hôm sau Thừa Tuyết thức dậy từ tờ mờ sáng, lúc cô rời khỏi Ngự Biệt Uyển cũng không ai biết. Thừa Tuyết một mình đến công viên Rosso ngồi trên hàng ghế đá ngẩng đầu nhìn tán cây.
Trước mặt cô xuất hiện khuôn mặt đầy ấm áp và dịu dàng của Khiêm Lạc, anh như đang chạm vào má cô bằng một tình cảm nhớ nhung tha thiết qua bàn tay lạnh băng của mình.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh hiện ra khuôn mặt mà mình luôn nhớ đến. Là vì mình nhớ họ nên lúc nào cũng tưởng họ đang ở bên cạnh mình.
Có người mỗi sáng cùng cô đi dạo, mỗi trưa cùng cô ăn cơm, mỗi tối ngồi cạnh cô ngắm lá phong và sao trời.
Nhưng mà bây giờ biết tìm được ai như người ấy thay thế đây?????????
Nói trắng ra kẻ đau lòng nhất chưa hẳn là cô. Số mệnh một con người bị cô thay đổi trong một đêm. Đáng lẽ là cảnh sát vậy mà lại thành lão đại xã hội đen không thể bước ra ánh sáng.
Khởi... lúc đó anh hận em nhiều lắm đúng không? Em cũng hận bản thân mình nhiều lắm, Khởi.
Cô không cần anh kể cho mình nghe lúc anh bị rời khỏi quân ngũ bị mọi người chỉ trích còn có khoảng thời gian năm năm qua anh đã có cuộc sống như thế nào.
Khi ước mơ trở thành cảnh sát của mình sắp đạt được vậy mà lại trong nháy mắt bị hủy hoại, tâm trạng lúc đó mấy ai hiểu?
So với nỗi đau của cô khi mất Lạc thì làm sao bằng chứ.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh mới biết mình thật nhỏ bé.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sap-bay-tro-choi-nguy-hiem/1606066/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.