Đơn Đơn nhìn hắn đầy nghi ngờ, giọng mỉa mai hỏi:
-Không phải đồ giả sao? Ngươi xem như bảo bối, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ là cây cỏ thôi.
Nói xong liền xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng bước nói:
-Ngày mai… ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, cho ngươi thấy bản lĩnh của ta. Ngươi đừng nghĩ có thể trốn khỏi tay ta đi tìm ca ca ta. Hừ! Chỉ sợ ngươi vừa rời khỏi nơi này một bước, lập tức bị chém thành thịt vụn.
Nhưng sau khi nói xong, Đơn Đơn lại có chút hối hận. Thầm nghĩ Địch Thanh đen thui này thoạt nhìn rất quật cường, nếu không cho là thật, như thế nào có thể cho là phải?
Giờ có thể thay đổi khuôn mặt Địch Thanh, nhưng không thay đổi được khí phách cứng cỏi của hắn. Thời điểm ở sa mạc, Đơn Đơn cũng đã biết tính cách Địch Thanh. Nhưng đã nói ra, nàng không muốn thay đổi, sau khi ra khỏi phòng, khó tránh khỏi có chút lo sợ.
May mắn là Địch Thanh không có hành động gì.
Đơn Đơ đã không ngủ suốt một đêm, ôm chăn dựa vào bên giường, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Đợi cho đến lúc bình minh, Đơn Đơn thấy nắng sớm chiếu vào mới hoảng hốt bừng tỉnh, không nghe thấy Địch Thanh ở bên trong có động tĩnh gì, có chút giật mình. Chân trần nhảy thẳng xuống giường, vội vàng chạy tới. Cửa phòng được đẩy ra, nhìn thấy Địch Thanh đang nhìn mình, trong tay hắn vẫn đang cầm Ngũ Long.
Đơn Đơn có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý nói;
-Địch Thanh, hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sap-huyet/2088002/quyen-2-chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.