Phi ngựa nói:
- Vẫn đang đợi tin.
Nói chưa xong, lại có một ngựa chạy tới, bẩm báo:
- Tới bây giờ xung quanh người Khương, chợ Diệp, thành Kim Thang, tạm thời không có viện binh đến cứu thành Bạch Báo.
Phạm Trọng Yêm lẩm bẩm nói:
- Nhâm Phúc nói với ta những cái này chỉ muốn ta buông lỏng tinh thần, công thành hiển nhiên không thuận lợi.
Phạm Trọng Yêm mặc dù nghe tin vui, nhưng đã lộ ra u buồn âm thầm.
Doãn Thù bóp cổ tay nói:
- Chẳng lẽ ta toàn lực đánh một trận, vẫn không hạ được thành Bạch Báo?
- Thành Bạch Báo sừng sững ở tây bắc nhiều năm, người Đảng Hạng cuồng ngạo còn đó, nhưng vẫn đang cảnh giác. Lần này ta xuất kỳ binh, nhưng ai đều không thể đảm bảo bọn họ không có đề phòng.
Phạm Trọng Yêm chậm rãi nói:
- Nhâm Phúc người này cuồng ngạo, chỉ mong y đừng khư khư cố chấp. Nếu thật sự công không nổi thành trì lại gặp viện binh đánh tới, có thể tạm thời lui về, bàn tính lại.
Doãn Thù nói:
- Vậy có thể làm thế nào? Một thành Bạch Báo nhỏ nhoi không công nổi, sau này nói gì đạp phá Hoành Sơn, bình định tây bắc?
Phạm Trọng Yêm khẽ nhíu mày, mới nói gì, lại có người phi ngựa chạy tới:
- Khởi bẩm Phạm đại nhân, Võ Anh đã giết vào thành Bạch Báo.
Doãn Thù cười ha hả, cuối cùng lộ ý vui mừng nói:
- Phạm công, ngài vẫn nói Võ Anh dũng mãnh thiếu thay đổi, nhưng lần này lại không phụ kỳ vọng của ngài.
Phạm Trọng Yêm cuối cùng thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sap-huyet/2088018/quyen-2-chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.