Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Dã Lợi Ngộ Khất. Lúc lâu sau, Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên nói:
- Ta có thể tha mạng cho ngươi.
Tô Cật Nẵng mừng rỡ nói:
- Vương gia, chỉ cần người chịu tha cho tôi cái mạng này, tôi có thể đến thành Thanh Giản thăm dò tin tức cho người. Tôi sẽ liều mạng thoát ra ngoài, cầu xin Chủng Thế Hành thu nhận và giúp đỡ, y nhất định sẽ không nghi ngờ. Vương gia vốn có ý định phá thành Thanh Giản đến lúc đó, tôi làm nội ứng, việc phá thành nắm chắc thành công.
Địch Thanh vốn đang do dự nghe Tô Cật Nẵng xin tha mạng nên cũng định bụng làm thịt Tô Cật Nẵng.
Dã Lợi Ngộ Khất chậm rãi nói:
- Kế hay! Kế hay!
Tô Cật Nẵng cũng cười theo:
- Chỉ cần vương gia chịu...
Y còn chưa dứt lời thì đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.
Địch Thanh thất kinh, lại nghe thấy tiếng của Tô Cật Nẵng từ bên trong tường truyền ra:
- Ngươi... ngươi...
“Bịch” một tiếng, dường như có người ngã xuống đất, bên trong tường không có tiếng động nào nữa. Địch thanh lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ lẽ nào Dã Lợi Ngộ Khất đã giết Tô Cật Nẵng? kế của Tô Cật Nẵng mặc dù đê tiện nhưng đối với người Hạ đó lại là kế hay, vậy cớ gì mà Dã Lợi Ngộ Khất lại giết Tô Cật Nẵng.
Khu vườn hoang im lìm vắng lặng, không biết là bao nhiêu lâu mới có người nói:
- Thiên Đô vương, Tô Cật Nẵng còn sống rõ ràng có ích hơn nếu Tô Cật Nẵng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sap-huyet/2088030/quyen-2-chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.