- Đúng vậy, ta xưa nay nhìn đại cuộc, đây là Phạm công dạy ta. Ông ấy nói ta không biết sách, bảo ta đọc nhiều sách, nhưng sách đọc nhiều rồi, trải qua nhiều rồi, rất nhiều chuyện ngược lại càng ngày càng không hiểu. Ta lấy đại cuộc làm trọng, năm đó ta không có giết cha con Hạ gia, khiến hơn mười ngàn anh linh quân Tống chết sạch ở Tam Xuyên Khẩu. Ta lấy đại cuộc làm trọng, cứ cố nhẫn nhịn Hàn Kỳ, Nhâm Phúc, kết quả làm cho mười mấy ngàn quân Tống chết ở Hảo Thủy Xuyên. Ta lấy đại cuộc làm trọng, đi sứ Khiết Đan, trấn thủ Hà Bắc, bỏ lại chiến cuộc Tây Bắc, kết quả trại Định Xuyên, lại chết mười mấy vạn quân Tống. Chủng Thế Hành chết ở thành Tế Yếu. Phạm Trọng Yêm lấy đại cuộc làm trọng đã bị đuổi ra kinh thành. Bỗng nhiên xoay người, ánh mặt trời chiều tàn rơi lên hai tròng mắt Địch Thanh, ánh sáng như lửa:
- Bàng đại nhân, ngài nói cho ta biết, gần trăm ngàn quân Tống chết đó, một đám anh hùng hảo hán chết ở biên thùy, vô tội bị giáng chức, nên lấy cái gì làm trọng?
Sắc mặt Bàng Tịch ảm đạm, gục đầu xuống, không có lời nào để nói.
- Đúng vậy, Địch Thanh ta là mãng phu, xuất thân binh nghiệp, ta hiểu không nhiều. Nhưng ta biết ai cũng có tính mạng và cũng chỉ có một, ai cũng không có tư cách xem thường người khác. Câu nói này năm đó ta nói với Hàn Kỳ, mấy năm nay qua rồi, ta vẫn nói câu này. Ta lấy đại cuộc làm trọng, sau khi thoát mạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sap-huyet/2088359/quyen-3-chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.