Két!
Chiếc xe từ từ dừng lại, báo hiệu rằng họ đã đến điểm cuối cùng. Một cỗ cảm giác lo lắng, sợ hãi dâng lên trong lông ngực của Đường Tĩnh Nhu. Mặc dù luôn có Yami ở sát bên cạnh, nhưng nỗi bất an sau thẳm trong tâm trí nàng vẫn chưa có chút nào với đi.
"Ngươi sợ?"
Trong não hải nàng, giọng nói lạnh lẽo đặc trưng của Yami vang vọng. Nàng thật thà gật đầu, lí nhí
"Ta...có một chút bất an..."
"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì"
Hắn cười nhạo nói, không khỏi khiến nàng tức đến đỏ mặt. Hung hăng trừng nhẹ một cái mặc dù không thể nhìn thấy nhân dạng của hắn.
"Xuống xe đi"
Một tên mặc vét cao to mở cửa, lạnh nhạt nhìn qua Đường Tuyết và Đường Tĩnh Nhu, ra lệnh cho hai nàng xuống xe.
Chẳng qua Yami đã nhanh hơn một bước, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện phía sau, đưa tay lên bổ thẳng xuống gáy của hắn. Chưa kịp phản ứng, tên này chỉ kịp a lên một tiếng sau đỏ đổ xuống ngất lịm.
Đường Tuyết không nói một lời nào, liền nắm lấy tay Đường Tuyết Nhu, cả hai đồng loạt xuống xe. Hai người xuống xe rồi, lúc này Yami mới nắm lấy cổ tên này, quăng hắn lên xe, giống như quăng đống rác rưởi đồng dạng.
Đã bao nhiêu năm rồi? Khung cảnh nơi đây dù rất thanh bình nhưng vô thức tạo cho Đường Tuyết cảm giác u ám, bức bách lạ thường. Giống như bức trang yên bình ngoài dinh thự này tượng trưng cho sự an toàn giả dối mà nàng đã từng chìm đắm. Đường gia thực sự không yên bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-tai-di-gioi-cuon-2-troi-day/2440059/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.