Editor: Quân
“Nữ nhi của ta a—-!”
Ngọc … Ngọc nương? Sao thế này, gả nữ nhi chứ có phải sinh ly tử biệt gì đâu, khóc rống như heo bị trọc tiết như vậy để làm cái gì? Lại nhìn quanh bốn phía, cỗ kiệu đón dâu đang dừng ở cửa, đông nghìn nghịt biết bao cái đầu người, tất cả đều đang trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm hai mẹ con ôm nhau khóc không thành tiếng .. Đợi chút, hiện tại không phải là lúc xem náo nhiệt. Trước khi tân nương tử lên kiệu hoa mà lại có tiếng khóc kinh thiên động địa thế này liệu có được không?
Ta giật mình đứng ngây tại chỗ, thẳng đến khi cảm giác được có người đứng phía sau.
“Gia” – lấy tay chỉa chỉa một đống nữ nhân đang khóc lên khóc xuống – “Thành thân là việc vui mà, sao lại khóc thành thế này?”
Diêm Sâm nhướn lông mày: “Ngươi không biết?”
“Biết cái gì?”
Hắn cúi thấp đầu xuống nhìn ta chăm chú, trong con ngươi nổi lên những ý tứ hàm xúc, khóe miệng cũng bắt đầu kéo cao.
“Làm sao?” Ta đột nhiên có loại xúc động muốn quát thủng màng nhĩ của hắn.
“Phong tục ở nơi này là khóc gả, chính là tân nương trước khi lên kiệu hoa thì nữ quyến trong nhà đều phải khóc rống tỏ vẻ luyến tiếc nàng. Hơn nữa, khóc càng lợi hại thì càng chứng tỏ rằng ngươi đối với tân nương là tình thâm nghĩa nặng, không đành lòng để nàng gả ra ngoài.” – Liếc mắt nhìn Ngọc nương cùng Bạch Tinh, nụ cười của hắn như ẩn chứa một dụng ý khác – “Đã hiểu chưa?”
Ta nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-tinh-tuong-cong/2031614/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.