Càn Kình nhớ lại mấy canh giờ, khó khăn không thua gì điêu khắc minh văn.
- Ngươi chơi Càn Kình, kỹ năng minh văn tăng kinh nghiệm đạt được danh hiệu Minh Văn Sư.
Thanh âm máy móc không có tình cảm đột nhiên vang bên tai Càn Kình, hắn mở to mắt nhìn bốn phía vặn vẹo. Cùng lúc đó giọng máy móc lại vang lên.
- Thời gian người chơi online đã hết . . .
* * *
Càn Kình ngồi dậy khỏi giường, nhớ lại mọi chuyện. Càn Kình không ngờ trong tình huống đó trở thành Minh Văn Sư, không còn là tay mơ như trước. Ma đạo khí phức tạp này không ngờ khiến Càn Kình trưởng thành rất nhiều về minh văn.
- Nên chế tạo ma đạo khí tiếp nhận thật sự.
Càn Kình nhảy xuống giường, cất mũ ma pháp, ra khỏi phòng. Càn Kình nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc cầm đấu binh, thở dài. Đi trộm, cướp thứ kia có trời mới biết lại chìm trong chiến đấu sinh tử hay không.
Nếu thật sự đánh nhau sinh tử thì có một thanh đấu binh tốt hơn nhiều. Sau khi tham gia so đấu đại tái ngự tiền hoàng tộc phải cố gắng câu giờ, rèn trang bị mới cho các đồng bạn, vào phút mấu chốt bảo mệnh là hơn.
- Chiến hữu, làm gì nhìn ta như vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, hỏi:
- Không lẽ ngươi muốn tặng thuốc lá cho ta?
Càn Kình đạp Đoạn Phong Bất Nhị một cước, nói:
- Mấy ngày nay có chuyện gì không?
Đoạn Phong Bất Nhị lắc người né chân Càn Kình, lười biếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-tra-phong-van/1352148/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.