Lùi, không lùi là chết!
Trong giây phút sinh tử, bản năng Chiến Sĩ khiến Càn Vô Thiên tập trung đấu khí vào đôi chân, một thức [Thâu Thiên Bộ] nhanh chóng lùi ra sau.
- Muốn đi?
Càn Kình mở ra năm ngón vươn toeí trước, đấu khí trong cánh tay liên tục cuồn cuộn sinh ra khí thế hùng hồn như sông lớn. Không phải Thâu Thiên Thủ nhưng có khí thế nắm thiên địa trong tay.
Trong khoảnh khắc đó Càn Vô Thiên chợt có cảm giác giữa thiên địa này gã có đường lùi, không chỗ để tránh. Dù là đấu kỹ Thâu Thiên Bộ, bất đắc dĩ phủ xuống trời không chỉ là trời mà là thiên và địa kết hợp.
Sao có thể như vậy?
Con ngươi Càn Vô Thiên liên tục co rút. Trước kia cảm giác này chỉ có trên người đại ca Càn Vô Ngân, đó là đại thế phải giết chóc mười năm trên chiến trường, trải qua vô số sinh tử mới luyện ra được.
Không có đường lùi, cũng không tránh được. Càn Vô Thiên gần như tuyệt vọng muốn nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chết chắc.
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh, cười nhạt, ánh mắt trào phúng phát ra từ mắt, mũi Càn Vô Song đứng trên đài cao đâm sâu vào mắt Càn Vô Thiên, tựa như ngàn vạn mũi đao đâm vào tự tôn.
Có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chờ chết! Trong phút chốc tinh thần lực trong người Càn Vô Thiên tăng lên đến cực độ, quyển trục ma pháp trong túi bên hông phát ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu, dây quấn quanh, dây màu xanh lao ra từ mặt đất, hơn mười dây mây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-tra-phong-van/1353563/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.