Đường Tiêu lần thứ hai triệt để kiểm tra toàn thân quận chúa Nghi Lan, đại khái xác định mấy chỗ bị thương nghiêm trọng trên người cô. Sau đó hắn thúc đẩy phù triện trong người chui vào thân thể quận chúa Nghi Lan, cẩn thận cảm nhận tình hình vết thương của cô.
Sau khi đột phá bậc năm, Đường Tiêu đã có được năng lực nội thị phù triện sơ cấp, thậm chí có thể thông qua lực lượng phù triện sơ bộ nội thị thân thể người khác.
Quả nhiên, quận chúa Nghi Lan bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Trừ gãy xương ra, có nhiều mạch máu bị đứt. Nếu không có thánh dược trị thương của công chúa Dực Thai, và cưỡng ép vận chân khí bảo vệ trong thân thể cô xuất huyết trầm trọng, chắc chắn quận chúa Nghi Lan đã chịu không nổi chết rồi.
Đời trước khi Đường Tiêu làm sát thủ từng học y thuật từ một danh y có cùng họ Đường. Hắn rất hiểu về giải phẫu, kinh mạch, nội tang xương cốt trong thân thể người. Cho nên Đường Tiêu không vội một hơi trị thương cho quận chúa Nghi Lan mà thử dùng phù triện bao bọc xương tay bị gãy, giúp chúng nó từng chút một trở về vị trí cũ, sau đó dùng lực lượng phù triện tu sửa vết thương bên trên.
Cách chữa trị như vậy có chút lạ nhưng hiệu quả thì chính xác hơn cách kia nhiều, bộ phận được chữa trị hoàn toàn hồi phục như lúc ban đầu. Dù là thánh dược trị thương của hoàng gia, trị thương bằng chân khí bên ngoại hoặc bản thân thì đều không thể làm được trỉ mỉ như vậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-vuong/594640/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.