Chân thị thấy Lâm Quý muốn đi mà còn đứng lại, có chút chờ mong vội hỏi gã:
- Thúc thúc, còn có chuyện gì không?
Lâm Quý lắp bắp đáp lại Chân thị:
- Không…không có gì…ta…ta đi đây.
Gã nhấc chân lên, kết quả vẫn là không thể đi.
- Nếu thúc thúc muốn ở lại trò chuyện thêm thì hãy ờ lại thêm chút nữa đi.
Trong khoảnh khắc dường như Chân thị phát hiện mình sai lầm ở đâu, không nên trước mặt Lâm Quý nhắc tới Lâm Chấn. May mắn Lâm Quý không thật sự đi, nếu gã bước ra khỏi phòng này, mai sau muốn sáng tạo cơ hội tốt như vậy chỉ sợ không có nữa. Chỉ sợ này ả đành độc thủ không phòng, thê lương không nói nên lời.
- A…cái này…
Lâm Quý đi không được nhưng lại sợ Chân thị nhìn ra cái gì, chỉ đành lùi về phòng. Gã lùi về không bị Đường Tiêu ngăn cản, quay lại chỗ ngồi vừa nãy.
Chân thị kiếm lời nói hỏi Lâm Quý:
- Thúc thúc, y phục có vừa người không?
- Mới thử qua, rất vừa người, cảm ơn tẩu tẩu.
- Thúc thúc khách sáo.
Chân thị lấy can đảm liếc Lâm Quý, đáng tiếc gã vẫn không dám đối diện ánh mắt của ả.
Lâm Quý ngơ ngác ngồi đó, đi không được mà ở lại thì không dám làm gì hết. Lần này Đường Tiêu không thay gã làm, thật khiến gã rối rắm khó xử.
Chân thị một bên thêu hoa một bên giả bộ vô tình hỏi Lâm Quý nửa ngày không lên tiếng:
- Thúc thúc đang nghĩ cái gì vậy?
- Không, không nghĩ cái gì.
Lâm Quý ngẩng đầu liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-vuong/611628/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.