Khi Mạc Duy Dương trở về chỗ ngồi lần nữa thì một người bồi bàn đi về phía họ.
Người bồi bàn khom lưng, cung kính bày ra tư thế mời:
- Vị tiểu thư xinh đẹp đây, ngài đã trở thành vị khách đẹp nhất quán ăn tối nay, có thể đánh một bài vì những vị khách khác trong quán không?
- A. . . . . . - Xảy ra chuyện gì vậy? Diệc Tâm Đồng vẫn còn mờ mịt trong mây mù thì người đàn ông ngồi đối diện cô nâng môi cười - Đi đi!
Diệc Tâm Đồng cảm giác trong nụ cười của người đàn ông ngồi đối diện kia ẩn giấu chút kì lạ, chẳng lẽ là anh. . . . . .
Cô cố ý hếch môi lên, giảo hoạt cười nói:
- Mạc thiếu gia, muốn đi cùng nhau không?
- Cái gì? - Lần này là người bồi bàn không ngừng khiếp sợ, trên mặt Mạc Duy Dương hiện đầy nét ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay bằng một nụ cười tự tin .
Anh đứng dậy cởi áo khoác tây trang ra, ngón tay thon dài duỗi đến chỗ cô:
- Không phải muốn đánh đàn sao? – Động tác nhíu mày, động tác mở miệng vẫn luôn thể hiện rõ khí phách của người đàn ông này.
Diệc Tâm Đồng đặt tay ở lòng bàn tay của hắn, sau đó bị hắn ôm bả vai đi về phía bộ kia màu vàng kim Piano.
Sau khi hai người đã ngồi xuống, đàn ông nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
- Muốn đánh khúc nhạc nào?
Diệc Tâm Đồng nghi ngờ nhìn anh:
- Mạc thiếu gia, người thật sự biết đánh đàn sao? - Rốt cuộc anh là cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/2550229/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.