- Mạc Duy Dương, quên cô ấy đi!
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô, sau đó kéo cánh tay của cô từ trên tay anh xuống.
- Đây đều là những thứ em không nên hỏi tới!
Mộ Dung Tuyết cũng biết anh sẽ nói như vậy, rõ ràng không bỏ được lại làm bộ không quan tâm.
- Tinh tinh! - Điện thoại trên bàn làm việc được thông, Mạc Duy Dương trở lại ghế của mình, cầm điện thoại lên.
Mặt không có vẻ gì sau một giây rốt cuộc có biến hóa, nhẹ giọng uh, tức thì cúp điện thoại.
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn điện thoại, trong lòng hiểu đại khái, cuộc điện thoại hẳn có liên quan tớDiệc Tâm Đồng.
Mạc Duy Dương thấy cô vẫn chưa đi ra ngoài, cau mày hỏi:
- Còn có việc?
Mộ Dung Tuyết cắn môi, bỏ tài liệu lại lập tức đi ra ngoài.
Cô muốn trở về rồi ! Hai năm rồi, rốt cuộc đợi đến một ngày cô trở về, chỉ là bên cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông —— Phi Ưng.
Bờ biển lẳng lặng không người, một đám hải âu ‘phạch’ một tiếng bay qua mặt biển, chân trời đã phiếm chút màu vàng kim của ánh bình minh, Mạc Duy Dương dừng xe trên bờ cát, diễn đ.àn lê quý đ.ôn đẩy cửa xe ra, trong tay cầm một bó hoa bách hợp xuống xe.
Gió thổi tung vạt áo áo sơ mi trắng lên, quần dài màu đen ôm chặt chân thon dài, giày da giẫm lên bờ cát in ra một loạt dấu vết màu đen. Phía trước là một cái mộ, Vũ Thịnh Thiên chôn ở nơi này.
Đi tới trước phần mộ của ông,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/90125/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.