Mặt Diệc Tâm Đồng thoáng cái trắng bệch, cô cũng hoài nghi tới mục đích anh nhận nuôi cô. Khi sự thật tàn khốc bị lột ra, lòng của cô bị nhéo đau. cô thà rằng Mạc Duy Dương nhận nuôi cô là vì thương hại, chứ không phải vì thỏa mãn dục vọng của anh. cô không muốn là công cụ phát tiết của anh.
Mộ Dung Tuyết thấy sắc mặt cô không tốt lắm, vội trấn an:
- Yên tâm đi, bên cạnh Dương không thiếu người phụ nữ thoáng chốc sẽ không đụng tới cô!
Mặt của cô càng thêm tái nhợt. Mộ Dung Tuyết có ý tứ là, khi cô mất đi giá trị làm công cụ phát tiết của anh, có phải cô cũng sẽ bị vứt bỏ không? một luồng rét lạnh từ lòng bàn chân xông vào trong cơ thể cô, làm cho cô lạnh lẽo hít thở không thông.
******
Mạc Duy Dương cởi áo khoác, giao người làm, liếc nhìn căn phòng trên lầu, hỏi:
- Tiểu thư ăn cơm tối xong chưa?
Người làm chỉ uhm, nhỏ giọng nói:
- Từ xế chiều tiểu thư dạo phố trở về xong, vẫn không xuống lầu, gọi cô ấy dùng cơm, trong phòng cũng không có phản ứng.
Lông mày Mạc Duy Dương không tự chủ xiết chặt lại, chẳng lẽ còn đang tức giận vì chuyện ngày hôm qua?
Anh đi tới cửa phòng, gõ cửa, kêu lên:
- Diệc Tâm Đồng, mở cửa!
Diệc Tâm Đồng đang nằm trên giường, nghe được tiếng của anh, tâm căng thẳng theo, rũ mắt xuống đáp lời:
- Em đã ngủ!
Ngủ! Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm, thôi! cô hẳn là không đói bụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/90211/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.