Hạ Dương cố nén ý cười, thoáng cúi người xuống: "Có muốn được phục vụ dỗ ngủ không?"
Hứa Thừa Yến hơi không vui rồi, chui lại vào trong chăn lần nữa.
"Đừng ru rú ở bên trong như vậy." Hạ Dương kéo chăn thấp xuống.
Hứa Thừa Yến chẳng thèm lên tiếng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào người nào đó đang ngồi ở mép giường.
Hạ Dương sửa lại chăn trên người đối phương, lại nói tiếp: "Có phải hôm nay bạn nhỏ vẫn chưa ăn cơm không?"
Hứa Thừa Yến rời tầm mắt đi, tuỳ ý trả lời: "Không muốn ăn."
Hạ Dương nghe thấy câu trả lời này, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng, anh cũng chỉ nói: "Em cứ nghỉ ngơi trước đi."
Hứa Thừa Yến không có ý kiến, xoay người lại, để cho Hạ Dương một bóng lưng, chùm chăn kín mít, sau mới nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Hạ Dương ở bên cạnh, an tĩnh mà chăm chú nhìn người thanh niên trên giường, trông thấy tư thế cuộn tròn người của thanh niên, dường như cậu đang bị lạnh.
Thế là Hạ Dương đứng dậy, cởϊ áσ khoác của mình ra.
Hứa Thừa Yến cũng chú ý thấy âm thanh sột soạt ở chỗ Hạ Dương, mở mắt ra nhìn thử, thấy trên chăn đã nhiều thêm một cái áo khoác.
Áo khoác này vẫn dính mùi của 'Mãn Nguyệt' như trước, ngửi vào rất thoải mái.
Hứa Thừa Yến ngửi hương nước hoa, lại nhắm mắt thêm lần nữa.
Trong phòng rất tĩnh lặng, tâm tình của Hứa Thừa Yến cũng dần dần thả lỏng, trong vô thức đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ tới khi cậu tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là buổi tối.
Trong phòng rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-do-the-than-thu-gia-chet/1303093/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.