Ánh mắt Ngụy Thầm dần dần trở nên ấm áp, nóng bỏng rồi lại chợt tắt trong nháy mắt, nhanh đến mức Hạ Khai cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn muốn tránh đi nhưng rồi lại vì pheromone kia ngo ngoe làm hắn nổi lên tâm tư muốn chinh phục đối phương.
“Khai Khai, em đổ mồ hôi rồi.” Ngụy Thầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, đi vòng qua Hạ Khai, nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên vầng trán và chiếc mũi của cậu.
Ngụy Thầm chăm chú nhìn Hạ Khai, nhẹ nhàng nói: "Mặt em ửng đỏ lên rồi này."
Hạ Khai trừng mắt với hắn, đôi mắt đã nhuốm sắc hồng do chịu k1ch thích từ pheromone mà tiết ra một tầng hơi nước ẩm ướt, màu ráng chiều tinh tế trên má bắt đầu lan rộng ra, dần lướt xuống phía dưới xuyên qua cả vành tai, cậu không khống chế được nữa bắt đầu phóng thích ra pheromone mang hương vị ngọt lịm như sữa. Hơi thở ngọt ngào ấy tràn đầy trong khoang mũi, nó cố gắng dây dưa, ra sức mà quấn lấy luồng pheromone ôn hoà, khô ráo mà ấm áp toả ra từ cơ thể của Ngụy Thầm.
Hoặc có lẽ càng giống như là chỉ có mình Hạ Khai đang quyến luyến không rời mà thôi, cố gắng nỗ lực chiếm giữ phần pheromone dịu dàng, ấm áp còn sót lại trong không khí.
Hạ Khai cuộn chặt tay, khó khăn quay đầu liếc nhìn hắn.
"Thầy ơi, thầy đừng thử em mà."
Vốn dĩ Hạ Khai không thể không thừa nhận rằng hơi thở của Nguỵ Thầm có một sự cám dỗ trí mạng đối với cậu. Một mặt cậu kháng cự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-alpha-bi-bien-di/2713548/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.