Hạ Khai đau khổ thốt lên: “Nhưng tôi không thể, thật sự không thể làm được.”
Kỷ Vãn lạnh lùng: “Trốn tránh là hành vi của kẻ thất bại. Cậu có thể hèn nhát, vì dù sao cũng có người che chở cho cậu.”
Hạ Khai nói: “Mới chỉ trải qua lần ph át tình đầu tiên mà tôi đã mất hết lý trí, thậm chí chính tôi đã cầu xin thầy đánh dấu tôi, nhưng thầy ấy lại không làm.”
Sự xấu hổ và tội lỗi tràn ngập trong lòng Hạ Khai. Cậu không dám đối diện với Ngụy Thầm. Sự bao dung của hắn càng lớn, cậu càng cảm thấy bản thân không biết xấu hổ.
Kỷ Vãn lên tiếng: “Nếu thật sự cảm thấy tội lỗi, có lẽ cậu nên tự mình trao tất cả cho anh ta.” Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Hạ Khai: “Vậy, cậu có dám không?”
“…”
Kỷ Vãn không chút né tránh: “Anh ta là một người có quyền lực trong tay, nếu đồng ý ở bên cạnh anh ta, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ khổ sở.”
Hạ Khai ngắt lời: “Nhưng đó là thầy của tôi!”
Kỷ Vãn nhếch miệng cười nhạt: “Quy củ đôi khi chẳng phải để phá bỏ sao? Những quy tắc cứng nhắc này chưa chắc đã ràng buộc được tất cả mọi người. Huống chi, anh ta cũng không thực sự là thầy của cậu trên danh nghĩa.”
Một câu của Kỷ Vãn đâm trúng điểm yếu của Hạ Khai: “Nên cậu không dám. Bởi vì, cậu sợ.”
Hạ Khai trốn trong phòng suốt một tuần liền. Khi cuối cùng bước xuống tầng dưới, cậu tình cờ gặp Ngụy Thầm vừa trở về.
Suốt bảy ngày qua, Ngụy Thầm không ép buộc Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-alpha-bi-bien-di/2713552/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.