🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ họp kéo dài đến nửa tháng.

Trên đường trở về Liên bang, phi thuyền gặp phải vùng khí lưu bất ổn, Hạ Khai bị chao đảo đến khó chịu. Cậu nhìn sang Ngụy Thầm, thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, ban đầu cậu cố nén không nói gì, nhưng đến khi bị hắn ôm trọn vào lòng, cậu cũng chỉ giả vờ tránh né một chút, sau đó thuận thế rúc vào cổ hắn.

“Thầy không khó chịu sao?”

Cậu hỏi một câu ngây thơ đến mức buồn cười, Ngụy Thầm lại phối hợp đáp lại, ý cười hiện lên nơi đáy mắt, hiếm khi đùa giỡn với cậu: “Nếu tôi cũng khó chịu thì ai chăm sóc Khai Khai đây?”

Hạ Khai nghẹn họng, lẩm bẩm: “Ai cần thầy chăm chứ…”

Rõ ràng cậu nói dối trắng trợn nhưng lòng lại chột dạ không thôi.

Ngụy Thầm vẫn luôn quan t@m đến cậu, nếu cậu còn mạnh miệng nữa, chẳng khác nào quá vô tâm.

Cậu hậm hực nói: “Em đúng là ngày càng giống phái nữ luôn lúc này lúc kia nhỉ?”

Ngay cả chính cậu cũng không chịu nổi bản thân.

Ngụy Thầm lại không hề thấy phiền, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cậu: “Ngủ một lát đi.”

Cả quãng đường trở về, Hạ Khai chiếm trọn vị trí trong lòng Ngụy Thầm. Vừa xuống phi thuyền, đặt chân đến thủ đô Liên Bang, cậu đã đổ bệnh.

Ngụy Thầm trực tiếp bế cậu về nơi ở của mình thay vì đưa cậu về nhà họ Ngụy.

Vừa vào cửa, cậu đã thấy bác sĩ đang chờ sẵn. Ý thức Hạ Khai mơ hồ, chỉ lờ mờ nhận ra bản thân được Ngụy Thầm ôm suốt quá trình kiểm tra, toàn thân nóng hầm hập, hắn nhanh chóng dùng khăn ướt lau giúp cậu.

Vật lộn cả nửa ngày, Hạ Khai miễn cưỡng mở mắt, thấy Ngụy Thầm vẫn chưa đi, viền mắt nóng bừng.

“Thầy ơi, là em đã khiến thầy trễ tiến độ công việc rồi.”

Ngụy Thầm đưa cốc nước đến bên môi, để cậu uống mấy ngụm, sau đó ra hiệu cho cậu nghỉ ngơi.

Cơn bệnh này kéo dài cả tuần, Hạ Khai gần như chỉ có thể nằm trong phòng. Ban ngày, khi trời nắng, Ngụy Thầm còn bế cậu ra ban công phơi nắng.

Cậu muốn dùng thuốc để giảm bớt khó chịu nhưng Ngụy Thầm vẫn không cho, chỉ kiên trì dùng phương pháp vật lý để giảm nhẹ triệu chứng.

Cậu chịu không nổi nữa, túm cổ áo hắn, van nài: “Thầy, cho em uống thuốc đi…”

Ngụy Thầm khẽ lau những giọt mồ hôi nơi khóe mắt cậu: “Khai Khai, cố chịu thêm chút nữa.”

Hạ Khai trừng mắt, giọng mềm nhũn: “Rốt cuộc thầy muốn em nhịn cái gì? Cơ thể em có chuyện gì mà thầy còn giấu?”

Ngụy Thầm im lặng một lúc, ánh mắt hắn thấp thoáng chút đau xót cho thiếu niên trước mặt mình: “Khai Khai, em có biết về tinh thần thể không?”

Đương nhiên là Hạ Khai hiểu rất rõ. Không phải ai cũng có tinh thần thể, những Alpha và Omega có thể thức tỉnh tinh thần thể đều là những người có năng lực vô cùng đặc biệt.

Ngụy Thầm nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cậu, giọng điệu bình thản: “Khai Khai đang trải qua giai đoạn đặc biệt này. Trong cơ thể em, một tinh thần thể đang thức tỉnh.”

Hạ Khai sững sờ, tốc độ tiêu hóa ý nghĩa trong câu nói của Ngụy Thầm chậm đến lạ thường.

Cậu là một Omega bị đột biến, đáng lẽ như vậy đã đủ khác biệt rồi, sao còn có tinh thần thể nữa chứ?

Trước đây, khi nghe giảng trên lớp, cậu từng vô cùng ngưỡng mộ những Alpha có tinh thần thể của riêng mình, cũng từng mơ rằng mình có thể thức tỉnh. Nhưng khả năng xuất hiện tinh thần thể đối với người bình thường chỉ là một phần triệu. Không ngờ rằng sau khi biến thành một Omega bị đột biến, ông trời lại ném cho cậu một món quà bất ngờ như vậy.

Hạ Khai khẽ mấp máy môi, mơ hồ nắm chặt lấy ngón tay của Ngụy Thầm: “Vậy… vậy tinh thần thể của em là gì? Tại sao em vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó?”

Câu hỏi này cũng chính là điều khiến Ngụy Thầm lo lắng. Cơ thể của Hạ Khai vô cùng yếu ớt, một vật chứa mong manh khó mà chịu đựng thêm một tổn thương nào nữa. Cơn đau trong quá trình thức tỉnh tinh thần thể sẽ khác nhau tùy theo thể trạng của mỗi người. Vài ngày trước, Hạ Khai sốt cao không dứt, Ngụy Thầm chỉ có thể để bác sĩ tiêm thuốc giúp giảm bớt phản ứng thức tỉnh tinh thần thể cho cậu. Hắn đã âm thầm đưa ra quyết định này mà không nói với Hạ Khai. Nhìn cậu vẫn còn mơ hồ chưa hay biết, Ngụy Thầm cũng không định tiết lộ thêm.

“Cứ chờ thêm một thời gian nữa.”

Hạ Khai ôm đầu: “Em vẫn thấy kỳ lạ lắm.”

Nhưng thầy sẽ không lừa cậu. Hạ Khai ôm chặt lấy Ngụy Thầm, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Thầy ơi, em khó chịu quá, khó chịu chết mất thôi…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.