Nghe vậy, Hạ Khai lập tức hiểu ra - đây là căn bệnh chung của Alpha, thứ cảm giác tự cho mình là hơn người.
Cậu muốn đáp trả nhưng nghĩ lại chỉ cãi suông cũng chẳng có ý nghĩa, bèn chạy đi nói chuyện với thầy giáo vài câu. Đúng như dự đoán, Hạ Khai bị từ chối ngay lập tức.
Không ai tin rằng một Omega có thể điều khiển những bộ cơ giáp chiến đấu này, huống hồ cậu đã lâu rồi không đụng vào chúng.
Hạ Khai lười biếng, chẳng buồn để t@m đến những ánh mắt chế giễu của bạn học. Cậu nhấc chân định rời đi, thoáng liếc thấy quản gia không biết đã đến từ lúc nào. Tính thời gian thì vẫn chưa đến giờ đón cậu về nhà.
Cậu chậm rãi bước qua, nghe quản gia nói: "Ông chủ đến rồi."
Nghe tin Ngụy Thầm đến trường tìm mình, tâm trạng lười nhác của Hạ Khai lập tức thu lại, đi theo quản gia mà không ngừng suy đoán xem hắn đến làm gì. Chắc chắn không phải vì muốn quan t@m đến tiến độ học tập của cậu đâu nhỉ?
Kết quả, Ngụy Thầm thực sự đến để kiểm tra tình hình học tập của cậu. Hạ Khai nhìn chằm chằm Alpha nhà mình, bước tới chiếm ngay chỗ trong lòng hắn.
"Thầy, đừng nói gì cả, giờ em đang rất bực bội đây này!"
Ngụy Thầm ôm cậu, Hạ Khai lại lẩm bẩm: "Sao em cứ thấy khó chịu thế nhỉ?"
Trời bắt đầu lạnh, trước đây thể chất cậu vốn nóng, giờ lại như một cục băng, hễ trời trở lạnh là chỉ muốn dính chặt vào Ngụy Thầm.
Cậu nhăn mặt nói: "Em khó chịu lắm, thầy an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-alpha-bi-bien-di/2713615/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.