Trong lòng Cố Hằng Sơn và Cao Đồng đều đột nhiên căng thẳng.
Cao Đồng cười gượng: "Tiểu Tinh có lòng rồi, nhưng cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, Tiểu Hải là em ruột của con."
Cố tổng giơ một ngón tay lên, trợ lý của cậu liền đưa tập tài liệu mang theo lên.
Cậu cầm lấy tập tài liệu cười nhẹ: "Bà Cao nói đúng, không nên nói bậy, nhưng một người lăng nhăng như bà, ha..."
Cố Hằng Viễn nhận ra, Cố Tinh không muốn để ông ta yên.
Sự kiêu hãnh của người đàn ông và quyền uy của người cha đều bị thách thức, ông ta gần như hét lên: "Cố Tinh, cậu có ý gì? Nói rõ ra!"
Cố tổng bóp nhẹ tập tài liệu mỏng: "Ý của tôi là, trên đầu ông mọc thảm cỏ đủ để chăn bò rồi, người phụ nữ bên cạnh ông trong ba tháng gần đây đã gặp gỡ Cố Hằng Sơn năm lần, thay đổi hai khách sạn. Trước khi bà ta trèo lên giường của ông mười tám năm trước, khách hàng trước đó là ai, ông có biết không? Cố Hải nhìn thì có vài phần giống người nhà họ Cố, nhưng sao tôi lại thấy cậu ta giống chú của nó, Cố Hằng Sơn hơn?"
Mọi người không thể ngờ rằng còn có một quả bom nổ lớn như vậy.
Cố Hằng Viễn gần như phát điên, theo phản xạ nhìn Cao Đồng và Cố Hằng Sơn.
Cao Đồng và Cổ Hằng Sơn, một người tránh ánh mắt, một người cúi đầu cong lưng.
Cố Hằng Viễn cảm nhận rõ ràng rằng Cố Tinh nói thật.
Cơn giận và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ba-tong-tram-ty-xuyen-thanh-phao-hoi-the-than/2869032/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.