Lâm Đình không thể tin nổi: "Anh!"
Diêu Hương khinh miệt liếc nhìn Lâm Đình, đưa cho Cố Tinh một tấm danh thiếp, rồi nhìn kỹ gương mặt thanh tú của Lâm Đình một lúc: "Cậu như vậy, cũng tạm đủ tiêu chuẩn, nếu cần, có thể tìm tôi."
Cố Tinh cầm danh thiếp, bước thẳng vào phòng bệnh bên cạnh.
Cậu vừa thấy Tống Cần thò đầu ra ở cửa, chắc chắn Trình Đông Húc cũng ở đây.
Tống Cần mở cửa thấy Cố Tinh, không kìm được kêu lên: "Cố thiếu!"
Không đợi Cố Tinh nói, anh ta đã mở rộng cửa cho cậu vào, rồi hô lên: "Ông chủ, Cố thiếu tìm anh!"
Cố Tinh: "…"
Cố Tinh bước vào phòng, Diêu Hương theo sau, sợ người lợi dụng cơ hội mà chạy mất, tò mò biến thành kính trọng: "Tống... trợ lý Tống, chào anh."
Loại phòng VIP siêu cấp này rất chú trọng đến sự riêng tư.
Cố Tinh từ cửa không thể nhìn thấy nhiều thứ bên trong phòng bệnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngày càng rõ ràng.
Diêu Hương nhìn thấy Tống Cần, đã có cảm giác nhỏ bé gặp cá lớn.
Lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn xuất hiện sau tấm bình phong, nhìn Cố Tinh rồi nhìn Trình Đông Húc, lẩm bẩm gần như không thành tiếng: "Trình... Trình tổng?"
Trình Đông Húc quét mắt qua Diêu Hương, ánh nhìn lại dừng trên người thiếu niên ở cửa.
Khóe môi anh không tự chủ nhếch lên, giọng nói dịu dàng: "Có chuyện gì vậy? Vào đây nói chuyện được không?"
Diêu Hương: "..."
Trước đây bà từng thấy đại lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ba-tong-tram-ty-xuyen-thanh-phao-hoi-the-than/2869051/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.